Nguyễn thượng Chánh & Nguyễn ngọc Lan
Tôi yêu tiếng
nước tôi từ khi mới ra đời...
Tiếng Việt mình rất phong phú và rất đa dạng. Một tiếng hay
một câu nào đó cũng có thể hiểu theo nhiều nghĩa, theo nhiều cách khác nhau,
tùy theo địa phương (Bắc, Trung hay Nam ), tùy cách nói, lúc nói và cũng
tùy theo giới nào nói nữa...
Nào là hiểu theo nghĩa trắng, nghĩa đen, nào là tiếng lóng,
nói theo kiểu mật khẩu cho riêng một vài người hiểu mà thôi. Đôi khi còn nói
lái nữa, chẳng hạn như, khi gặp nhau nếu có ai hỏi thăm thì mình nói mình cũng
vũ như cẫn (vẫn như cũ), hoặc Tết nhứt thì chúc nhau mạnh sự lòi (mọi sự lành).
Một số chữ hoặc một số tên như Thu, Lan, Đức, Paul, Cự, Bắc, Đại, Mao, Dủ, Cao,
Hai, Hải, Thái, Lài, Môn, Tôn, Tốt, Công, v.v…chỉ cần thêm phía sau một hai chữ
khác là cái tên đẹp đẽ ban đầu kia sẽ biến thành tục tĩu hết biết luôn!
Nói lái là sở trường của dân miền Nam . Càng trẻ thì càng tếu, thì
nói lái càng dữ. Đàn ông con trai thường ưa nói lái hơn đàn bà con gái. Nói lái
càng tục chừng nào thì càng đã miệng chừng nấy! Khả năng nói lái chịu ảnh hưởng
rất nhiều của giáo dục gia đình, của tôn giáo, của môi trường sống, và cũng tùy
thuộc một phần vào cá tánh của mỗi người nữa.
Dường như não của con người có khả năng chọn lọc (sélectif)
những gì nó muốn hiểu thì hiểu, những gì nó muốn biết thì biết, và những gì nó
muốn nhớ thì nhớ mà thôi, còn những gì nó không cần biết đến, thì nó lờ đi quên
đi. Bởi vậy, trong cuộc sống hằng ngày thường xảy ra lắm chuyện ngộ nhận, hiểu
lầm, có khi cười ra nước mắt... Ông nói gà, bà hiểu vịt, là chuyện có thể xảy
ra, đây chưa kể trường hợp bà nói thế để thử lòng hay để gài bẫy ông, nếu mình
mà trả lời lạng quạng là có chuyện đó!
Nói vậy mà không phải vậy, nội cái chữ ăn không thôi mà đôi
khi cũng là đầu mối của nhiều thứ rắc rối trong cuộc đời, ăn đôi khi cũng không
phải là ăn.
Ăn để sống, chớ không phải sống để ăn, đây là câu thường
được các nhà đạo đức thiệt cũng như đạo đức giả phán ra để dạy đời thiên hạ.
Trâu bò, chó mèo, gà vịt chim chóc gì cũng đều phải ăn cả. Ăn thức ăn gì? Người
và heo ăn đủ thứ, ăn cái gì cũng được hay là còn gọi là loài ăn tạp
(omnivorous). Ở VN ngày nay, con gì nhúc nhích thì người ta cũng ăn được hết kể
cả con kiến, con dế, bò cạp, cào cào, châu chấu, chuột, rắn, v.v… Chó mèo hùm
beo là loài ăn thịt (carnivorous), còn trâu bò dê cừu là loài ăn cỏ
(herbivorous). Ăn không no được gọi là ăn đói, còn ngược lại là ăn no.
Ăn cũng biến thái theo thời gian và không gian. Thời ăn lông
ở lỗ, người ta ăn những loại thức ăn ít cầu kỳ hơn ngày nay, và cách biến chế
các món ăn cũng khác hơn và đơn giản hơn.
Đồ ăn mỗi nước mỗi khác. Cách nấu món ăn mỗi nhà cũng mỗi
khác, và ít có bà nào chịu tiết lộ thật tình bửu bối làm món ăn của mình cho
các bà khác biết, vậy có hỏi nhau cũng vô ích mà thôi, có ai nói thiệt đâu mà
ham!
Bình thường thì có ba bữa ăn chính trong ngày, ăn sáng còn
gọi là ăn điểm tâm hay ăn lót lòng, ăn lót dạ, kế đến là ăn trưa và chót là ăn
chiều. Có người còn chơi luôn một bữa ăn tối, ăn khuya nữa! Cuối tuần mình muốn
đổi gu, thì đi ăn cơm Tây, ăn cơm Tàu, ăn Dim Sum, còn làm biếng ở nhà thì ăn
cơm tay cầm (nghĩa là cầm ổ bánh mì để ăn) hoặc có gì ăn nấy.
Ăn ngon hay ăn dở cũng tùy thuộc vào nhiều yếu tố như: thức
ăn ngon, lúc ăn ngon, chỗ ngồi ăn ngon và phải có người bạn tri kỷ cùng ăn mới
ngon. Đói bụng thì ăn cái gì cũng ngon hết. Thỉnh thoảng, mình nổi hứng đi ăn cơm
tiệm lạ miệng cũng thấy thích hơn là ăn cơm nhà hoài. Có cha còn bảnh hơn, ăn
cơm nhà hoài ngán quá, lại tìm đủ cách để đi…ăn phở (ý nói là đi ăn vụng, mèo
mỡ), bị bà nhà bắt buộc phải ăn cho đủ ba chén cơm nhà rồi mới thả ra cho đi ăn
phở, thế thì kẹt quá xá vì còn bụng dạ đâu mà tính tới chuyện đớp phở nữa...
Còn nếu bạn có ăn phở (thứ thiệt) thì sau khi đã xơi gần xong, hãy thử bỏ thêm
chút cơm nguội (đã để trong tủ lạnh một ngày) và tiếp tục ăn tiếp xem sau, vì
có nhiều người rất thích kiểu nầy.
Nếu phạm tội bị nhốt nằm khám ở Việt Nam , thì đành
phải ăn cơm tù chán phèo và đói meo. Các thầy trong chùa có khi chỉ ăn ngọ hay
ăn trưa mà thôi. Các nhà sư Thái Lan thuộc tiểu thừa, mỗi sáng phải ôm bình bát
đi khất thực (xin ăn), đồ ăn mặn, đồ ăn chay hay ăn lạt các thầy đều hoan hỷ
nhận hết... Ở trong chùa, sau lễ Phật thì cúng vong, mình ở lại ăn cơm chùa,
khỏi phải trả đồng xu cắc bạc nào cả, nhưng mà cũng nên bỏ chút đỉnh tiền công
đức tùy hỷ vào thùng cúng dường để chùa khỏi bị khánh tận sạt nghiệp khiến các
thầy bị mất jobs hết!
Có người ăn bằng đũa, có người ăn bằng muỗng nĩa, nhưng cũng
có người chỉ bóc thức ăn bằng tay như người Ấn độ vậy. Hình như họ chỉ sử dụng
có tay mặt để bóc đồ ăn mà thôi, còn tay trái thì dành để rửa hay để chùi đ… Có
người ăn lấy ăn để vì đói và cũng có người ăn no rồi mà vẫn phải ăn nữa để cho
người khác được vui lòng. Có người ăn vì xã giao, rồi cũng còn có người ăn bằng
con mắt, thí dụ như khi đọc được một quyển sách hay, người ta còn gọi đó là món
ăn tinh-thần!
Về cá tánh, có người thì ba hoa chích chòe hay nổ dữ lắm, có
người thì ba xạo, cương ẩu hết biết, ăn to nói lớn, bạo ăn bạo nói, không ngán
sợ, không nể nang ai hết!
Lại có người bị ăn loi, ăn dao, ăn búa vì cà chớn quá hay đi
giựt đào, hay đi gù vợ người khác! Còn có người hay ăn lạp xạp tối ngày để cho
bớt sự buồn chán…
Con nít đẻ ra, tháng đầu tiên thì ăn đầy tháng, được tròn 12
tháng thì ăn thôi nôi, bắt cục xôi hay cây viết thì biết sau nầy nó sẽ làm nghề
gì (không chắc lắm!), cùng lắm thì cũng được ăn queo phe (tiền trợ cấp xã hội)
nếu sống tại Âu Mỹ. Thời buổi văn minh, mỗi năm trẻ em đều được ăn lễ sinh nhật
của mình, lãnh ca đô cả đống, nghĩ lại tủi thân phận mình vì hồi nhỏ tui có bao
giờ được ăn sinh nhật của tui lần nào đâu, chỉ có đi ăn đám giỗ, ăn đám ma hay
ăn đám cưới của người khác không hà!
Theo phong tục VN, mỗi năm đều có nhiều ngày lễ cho người
sống và cho cả người chết, thường thì những ngày lễ kỷ niệm nầy là những dịp để
cùng nhau ăn nhậu cho thỏa thích. Truyền thống nầy rất hay, cũng là dịp mà anh
em, bà con, họ hàng bạn bè gặp nhau một năm một lần để tâng bốc, tâm sự và có
khi cũng để tuôn trút ra những chuyện gia đình luôn thể!
Mua nhà mới thì phải ăn khao, ăn mừng làm tiệc ăn tân gia
cho nó le, trước để nhận quà sau là để khoe của với người ta cho nó xôm tụ. Sau
đó, thì hai vợ chồng phải méo mặt ngày đêm ra sức kéo cày sạt gạch trong cả
chục năm mới đủ tiền trả nợ thế chấp mọt ghê (mortgage)!
Theo văn chương Cầu Muối, thì ăn được xếp hàng đầu trong tứ
khoái, đó là ăn, ngủ, ậy và ể…đây phải nói rõ là chuyện đớp hít ăn ngon, ăn
sướng, ăn cho đã miệng mà thôi, tuy nói vậy chớ bốn cái tứ khoái nầy đều quan
trọng như nhau và có thể thay đổi thứ tự tùy theo hoàn cảnh, theo tuổi tác và
theo sức khỏe của mỗi người nữa... Hồi trẻ thì tứ khoái rất mạnh, càng về già
nó càng giảm đi lần lần để rồi tịt ngòi luôn. Bốn cái đó có hanh thông thì mới
sống được, chớ nếu có một cái bị trục trặc là có chuyện đó. Các nhà đạo đức
thiệt cũng như đạo đức giả, các nhà ba phải và các tôn giáo lớn thường hay khuyên
con người cần phải kềm chế (control) ăn, ngủ và ậy, còn lại món ể thì họ tha
cho, không dám đá động gì đến nó hết vì đây là luật tạo hóa có vô thì phải có
ra. Đối với các nhà sư Phật giáo và các linh mục Công giáo, nếu tu hành thật sự
chính chắn thì họ cần phải giữ giới, không có quyền nghĩ tới cái vụ kia, phải
cố gắng diệt dục để mau được đắc quả lên Thiên Đàng hay Niết Bàn gì đó.
Ai cũng phải ăn hết, con nít đẻ ra 6-7 tháng răng cỏ vừa
chốm nhú ra là bắt đầu ăn rồi. Bạ gì ăn nấy. Nếu cháu thình lình yếu ăn thì
chắc bị bệnh hoạn gì đó... Con người ta ăn suốt cuộc đời, đến già răng cỏ rụng
hết, trồng hay gắn răng giả vô ăn tiếp. Đến khi ăn không nổi, hết muốn ăn nữa,
nuốt không vô, thì con cháu chở tía vô giao cho nhà thương lo. Người ta đút ống
vô bao tử để bôm thức ăn, đút ống vô lỗ mũi cho tía thở, đút ống vô chim cho
tía đé, nhét vaseline vào lỗ đ.. cho trơn để tía ể cho dễ. Người tía toàn là
dây nhợ và ống không hà, thấy tội lắm, tía càng ngày càng ốm nhom ốm nhách chỉ
còn da bọc xương như bộ xương cách trí mà thôi. Ngày nầy qua ngày nọ, tía nằm
đó thoi thóp, ngáp ngáp mà hồn tía ở tận đâu đâu. Tía ơi, ngoài kia vòng tử
sinh Samsara đang chờ đón tía đó!
Ngày xửa, ngày xưa, có một thi sĩ bất cần đời, đã nói “thu
ăn măng trúc, đông ăn giá, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao, rượu đến gốc cây ta sẽ
nhấp, nhìn xem phú quý tựa chiêm bao”. Sống kiểu nầy sao giống đi vacation vậy
cà. Nhưng đây là sống theo kiểu thiền, sống nhàn hạ, gần gũi với thiên nhiên,
quả là hạnh phúc quá rồi, ganh đua làm chi cho khổ cho mệt, nhưng ngày nay thử
hỏi có mấy ai thực hiện được như thế đâu!
Mỗi lần có họp hành gì, thì có người ăn nói rất là hay, giỏi
chỉ trích, giỏi nói hơn giỏi làm, chắc là hội viên của tổ chức NATO (no action
talk only) quá... Họ thuộc vào hàng giám đốc (đốc xúi người khác) hết chớ chẳng
phải chơi đâu!
Hồi còn nhỏ mình thích chơi nhà chòi, nấu cơm ăn giả. Cũng
có vài trò chơi mình chơi ăn thiệt, như đánh bài, đánh cờ chẳng hạn. Ăn thua
không quan trọng, miễn sao được vui là đủ rồi. Có khi cũng chơi ăn gian, gây
lộn, ăn thua đủ với nhau rồi cũng huề cả làng mà thôi. Ăn nhằm gì ba cái lẻ tẻ
đó!
Có nhà có cửa vẫn hơn là ăn bờ ngủ bụi, ăn nhờ ở đậu, ăn dầm
nằm dề nhà người khác bị chủ nhà chửi là thứ đồ ăn bòn, thứ đồ ăn hại... Kẻ ăn
người ở trong nhà, được chủ giao cho đi chợ, thì có khi cũng ăn lời, kiếm chút
đỉnh anh hai để ăn quà, ăn vặt…
Đi ăn cưới, thì lúc nào cũng bắt đầu bằng mấy món ăn chơi,
sau đó rồi mới tới mấy món ăn thiệt, sao không thấy mấy món ăn giả đâu hết.
Nhưng ngược lại, thì những lời đẩy đưa giả dối đầu môi chót lưỡi không thiếu
gì. Lúc ăn, thì có người ăn nói tía lia, gắp xỉa lung tung lia lịa như ở nhà
vậy. Cũng có người ăn nói rất bạt mạng bạo gan, nổ dữ lắm để bắt le, hay châm
biếm, xỏ ngọt, ăn ốc nói mò, ăn có nói không, chê bai người nầy, kích bác người
khác, móc lò người nọ, khoe mình, khoe của, khoe con, hình như chỉ có một mình
họ là ngon lành, là chân lý còn tất cả người khác là đồ bỏ, là cỏ rác hết mà
thôi! Người cùng bàn nếu yếu bóng vía, thì sân si sẽ sôi lên sùng sục, ăn hết
ngon. Có người thì chẳng chịu thua chịu lép một ai, nên ăn miếng trả miếng
khiến không khí trên bàn tiệc trở nên căng thẳng quá xá quà xa.
Ông già bà cả thường hay nói, ăn coi nồi ngồi coi hướng,
không được ăn lấy ăn để, đó là muốn dạy chúng ta khi ngồi vào bàn ăn, phải đàng
hoàng dòm trước ngó sau cho đúng phong cách của người lịch sự, biết kính trên,
nhường dưới... Miếng ăn là miếng tồi tàn, ý muốn nói cũng đừng vì một miếng ăn
mà phải bán rẻ nhân phẩm của mình.
Trong nhiều gia đình cũng vì giành ăn mà anh em phải xích
mích nhau, kiểu chị ăn cá em mút xương, chị ăn kẹo em mút cây, v.v…xảy ra không
thiếu gì, có khi máu sân si nổi lên dám nói lẫy là: nè, lấy đi, ăn dọng gì ăn
đi! Lại có gia đình thì đời cha ăn mặn đời con khát nước, thì cũng đúng với quy
luật thường tình của tạo hóa mà thôi, giống như là câu giận cá chém thớt hay
cha làm con chịu vậy!.
Nhà ăn tập thể là nơi công nhân xí nghiệp vào đó để dùng
bữa. Ham ăn hốt uống là chỉ những hạng người du thủ du thực chỉ biết có ăn mà
thôi, ngoài ra các thứ khác đều không quan trọng. Ăn cỗ thì đi trước còn lội
nước thì đi sau, khôn thấy mẹ! Có người ăn ở bất nhơn thất đức, nhưng ngược lại
cũng có người ăn hành ở liền (ăn hiền ở lành)...Ăn đồng chia cho đủ để tránh
gây gổ với nhau.
Ở thôn quê, người ta ăn nói mộc mạc như ăn dằn bụng ba hột
cơm rồi hãy ra đồng mần việc! Còn mấy bà già trầu thì hay rủa mấy cậu thanh
niên...“bộ tụi bây ăn phải đồ dơ của ai hay sao mà ngu quá vậy”... Hèn chi, đời
mới có lắm kẻ ngu như thế nầy! Nói vậy, thì đàn ông con trai Tây Mẽo và VN ở
thời đại văn minh bi giờ đều ngu hết hay sao vậy cà?
Ngày nay, càng ngày càng có nhiều giới trẻ, thường từ bỏ
nông thôn ruộng vườn vừa cực nhọc mà lại cũng vừa lâu ăn huê lợi được, hoặc
không có công ăn việc làm vững chắc,. họ mu lên thành thị để sống khỏe hơn, dễ
kiếm việc làm, có khi làm ăn công, làm gì cũng được, có làm có ăn, có ít ăn ít
có nhiều ăn nhiều, mà lại mỗi đêm còn có em út bia ôm, cà phê ôm, karaoké ôm
nầy nọ, cho đời thêm hương chẳng thua gì các đại gia, sướng lắm.
Có đói bụng thì ăn lai rai vài cái bánh tráng mè dằn bụng
cho chắc ăn, chờ cơm chín rồi mới ngồi vô bàn. Sau những ngày mần việc mệt
nhọc, cuối tuần bọn nình ông hay tụ họp ăn nhậu với nhau, nhưng họ hổng thích
có nình bà con nít xía vô ăn vã phá mồi.
Tại các xứ Tây xứ Mẽo, đi làm thêm ngoài giờ quy định thì
được ăn tiền phụ trội, tiền súp (supplémentaire), hay tiền ô quờ thêm
(overtime), một giờ tính bằng một giờ rưỡi, hoặc bằng hai giờ. Khi bị mất việc,
thì được ăn tiền thất nghiệp, về hưu thì ăn tiền hưu trí đến lúc già thì ăn
tiền già, không có việc làm thì mình có quyền ăn tiền xã hội. Nếu bạn là công
chức, nếu lỡ chết thình lình, thì bà xã được ăn tiền tử (death benefit), rồi
còn ăn tiền bảo hiểm nhân thọ nữa cũng đủ để vợ con trang trải chi phí tang lễ,
hay hỏa táng, bạn khỏi phải lo lắng thắc mắc làm chi, cứ yên tâm nhắm mắt
mà...đi đi để người ta còn có thì giờ tái giá!
Trên bàn ăn, nên ăn miếng nhỏ, ăn nhỏ nhẹ, ăn xong rồi hãy
nói, xỉa răng phải che để khỏi văng tùm lum làm mất thẩm mỹ thấy ghê quá chừng!
Đi ăn buffet, nên lấy vừa đủ ăn, ăn cho nó lỗ chỉ khổ cho cái bụng mình, ăn hết
mới đi lấy nữa, lấy nhiều ăn không hết bỏ tội chết đi!
Ở xứ mình, thời nào cũng có tệ nạn con ông cháu cha cocc, ăn
hối lộ, lớn ăn theo lớn, nhỏ ăn theo nhỏ. Hồi trước 75 cũng như bây giờ, có
những tai to mặt lớn là hạm ăn tiền viện trợ, ăn phân bón, ăn thuốc trừ sâu, ăn
xi măng, ăn thiếc, ăn sắt... Làm việc gì cũng bị bọn họ ăn bòn, ăn bớt, ăn hớt
khiến dân tình thấp cổ bé miệng rất ư là khốn khổ. Ngày xưa hay ngày nay cũng
thế, tệ nạn ăn hối lộ, ăn đút, ăn chẹt, ăn lót quá ư là phổ biến, muốn được
việc thì phải biết đút lót cho họ ăn chút đỉnh, đúng nghĩa kẻ cơm người cháo
chớ có gì là lạ đâu. Nạn bè phái, ăn chặn của công, ăn tiền mãi lộ, ăn rút tiền
viện trợ, tiền cứu trợ nầy nọ…là chuyện rất phổ biến như ăn cơm bữa vậy. Ăn là
một tệ nạn hệ thống hóa từ trên xuống dưới. Thực là ngồi mát ăn bát vàng, khỏe
ru bà rù!
Mấy năm gần đây, trong nước cũng như ở hải ngoại đã bộc phát
ra dịch quyên góp tiền từ thiện một cách ồ ạt vô tư lạ thường. Phải chăng cái
dịch vụ kinh doanh từ thiện (charity business) nầy là một lối kiếm ăn mới mẻ
đầy tính tâm lý sáng tạo?... Thiệt giả vàng thau lẫn lộn, ai muốn làm thì cứ
làm, ai thấy mình cần phải cho thì cứ việc cho, không ai ép buộc ai hết, tùy hỷ
mà... Ai cũng ăn cánh được hết, họ hợp thành phe cánh ăn chia với nhau để kiếm
lợi. Ai cũng có thể nhân danh từ thiện nhảy ra làm ăn được hết. Họ khai thác
triệt để lòng hảo tâm của Việt kiều tị nạn ở hải ngoại, nhất là làm cho họ có
mặc cảm tội lỗi, lương tâm cắn rứt nếu hổng chịu giúp chút đỉnh cho đồng bào
khốn khổ lầm than bên nhà. Mạnh ai nấy quyên nấy góp, rất hăng hái, hồ hởi phấn
khởi…Vui lắm, vừa xem văn nghệ, vừa đớp hít lại vừa nhảy nhót mà hổng tới một
bò...“Trước mua vui sau làm nghĩa” hoặc “Miếng khi đói bằng gói khi no” hay
“Của tuy tơ tóc nghĩa so ngàn trùng”, v.v...Ai dám nói dân tị nạn mình không
giàu lòng nhân ái đâu?
Chuyện tranh ăn đôi lúc cũng không thể tránh khỏi. Ăn không
được thì phá cho hôi, cho bỏ ghét, chẳng khác gì trâu cột ghét trâu ăn. Phe nầy
tổ chức thì phe kia cũng bắt chước làm theo. Ai cũng giành độc quyền thương
người tàn tật khốn khổ bên nhà. Đúng là thương người như thể thương thân...
Nhưng ở đời, hễ dính tới tiền bạc thì rắc rối lắm, dễ bị thiên hạ nghi kỵ hiểu
lầm nầy nọ. Chuyện nói xấu chụp mũ qua lại cũng thỉnh thoảng khó tránh khỏi.
Lâu lâu, cũng có xì ra một vài vụ làm ăn lem nhem, nhưng mà rồi những người có
lòng nhân ái thật sự, đều lại nghĩ đại khái là: “thây kệ, có ít còn hơn không”,
hoặc là “người ta ăn thì còn, mình ăn thì mất”, hoặc “gieo nhân nào gặt quả
nấy” hay “tụi nó làm bậy tội ráng chịu” đúng theo tinh thần của Thiên Chúa giáo
hay Phật Giáo, có nghĩa là làm phước thì sẽ gặp phước, làm lành sẽ gặp lành,
v.v…, nên rồi đâu cũng lại vào đó mà thôi!
Trong nước, thì vợ công nhân viên biên chế (bên nầy Tây Mẽo
gọi là permanent) thì ăn theo chồng. Những kẻ ăn trên ngồi trước lúc nào cũng
hưởng nhiều quyền lợi và bổng lộc vì biết nguyên tắc ăn chia cho cấp trên cấp
dưới, vui vẻ cả làng! Cũng có một hạng người háo danh, ăn cơm nhà đi lo chuyện
bao đồng của thiên hạ, lăng xăng lạch xạch chạy tới chạy lui cho ra vẻ ta
đây... Cũng có người bợ đít, ăn bã mía mong kiếm chút cháo! Hoặc cũng có người
ăn không có mà mắng mỏ nghe hơi nhiều, cũng là thường tình thôi!
Làm chuyện gì thì cũng bị họ đòi ăn tiền trà nước, ăn tiền
đầu tiền đít, ăn hai đầu, có khi gọt mình sát ván mà còn nói toàn là ơn với
nghĩa không hà! Lúc đi vượt biên thì bị đòi ăn toàn cây, mà phải là cây ba số 9
(vàng Kim Thành) mới được. Có khi tiền họ đã lấy đủ nhưng ăn trớt không thèm
giúp đỡ, hoặc có khi họ còn bỏ rơi mình ở lại một cách không kèn không trống
nữa. Đúng là quân bất lương, cái đồ ăn cướp!
Sau 75, họ chủ trương chính sách ăn no mặc ấm, ăn chắc mặc
bền trước, rồi sau nầy mới có thể nói đến chính sách ăn ngon mặc đẹp, ăn sung
mặc sướng được! Trong thời buổi khó khăn đó, lo cái ăn cái mặc cũng đã hụt hơi
rồi còn sức đâu mà làm những chuyện gì khác, lại có người bị xuống dốc đâm thất
chí, ăn nói lảm nhảm hoặc đổi tánh trở thành ít ăn ít nói, lầm lầm lì lì suốt
ngày suốt tháng để…suy nghĩ về thế sự thăng trầm hoặc về tình đời thay trắng
đổi đen, nhưng có người cũng biết an phận thủ thuờng, nín thở qua sông, chờ
thời…Trong đời sống hằng ngày, đa số dân chúng VN phải chịu cảnh ăn dặm, ăn độn
khoai mì, bo bo để cầm hơi đỡ đói, và cong lưng đạp xe đạp xe máy suốt ngày,
nắng cũng như mưa. Nhờ cái môn thể thao exercise bắt buộc và bất đắc dĩ nầy mà
rất tốt cho sức khỏe, nên ít ai bị béo phì như tụi Tây tụi Mẽo bên nầy!
Ông bà mình có nói, khéo ăn thì no khéo co thì ấm, thật đúng
quá mà…Ai ăn ngay nói thẳng dễ sinh mích lòng, dễ bị thiên hạ ganh ghét và có
khi còn bị trù ẻo nữa. Ăn nói tráo trở lật lộng là nói thế nầy mà lại làm thế
kia! Còn tệ nạn COCC, con ông cháu cha thời nào cũng vậy, thừa của ăn dư của
để, ăn trên ngồi trước, ăn không ngồi rồi, ăn xổi (ăn ngay không để lâu) ở thì,
ăn báo chế độ, sướng thấy mẹ. Thời trước cũng như thời nầy, con cái của họ được
cho đi ăn học nước ngoài, đi du học ào ào bên Tây bên Mỹ, tiền bạc hổng phải là
vấn đề đối với họ. Cửa hàng ăn uống mọc lên khắp phố phường, sáng trưa chiều
tối đều đầy nhóc người ngồi ăn nhậu, ăn tục nói phét, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ
yếu...Trong cảnh khốn cùng cũng còn có người thức thời nhiều sáng tạo, nhảy ra
làm ăn, trước thử làm chơi, sau thành ăn thiệt, người khác thấy vậy cũng nhào
vô ăn có, nhưng đâu phải là dễ gì...Phàm làm việc gì cũng phải có ăn chịu cả.
Dân kinh tế mới ùn ùn kéo về ăn bám, ăn gửi, ăn vạ thành phố, gây cảnh xô bồ
hỗn độn mất an ninh trật tự khắp nơi.
Tệ nạn ăn trộm, ăn cắp, ăn cướp diễn ra hà rầm bất kể ngày
đêm, nhất là trong các xóm bình dân lao động có nhiều ngõ ngách ăn luồn ăn
thông với nhau. Gái ăn sương, ăn đêm, chị em ta, chị tình hay gà móng đỏ ăn
vận, ăn mặc diêm dúa, tụ tập nơi các quán ăn quán nhậu, quán cà phê mời mọc
khách tìm của lạ. Bỏ cơm nhà ăn cơm chợ đổi món đỡ ngán, ăn phở, ăn bánh trả
tiền đổi bữa... Dù trời nắng gắt bạn vẫn phải nhớ trùm áo mưa đàng hoàng nghe
bạn, nếu không dám bị bể ống khói bất tử hay mầm Sida ăn mòn, ăn lần tâm can tì
phế thận ắt phải ăn đất (chết) thôi, chừng đó có ăn năn thì cũng đã muộn rồi!
Có bạn có chút máu văn nghệ thì trốn vợ nhà, chạy tìm bò lạc chở đi.. ăn chè
khoái hơn. Đúng là hảo ngọt. Bà nhà mà biết được thì kể như bị ăn đòn. Ông dám
ăn vụng thì bà cũng dám nhảy rào trả đũa, ông ăn chả thì bà ăn nem, huề cả
làng!
Tình hình như thế mà cũng có người nhờ tiền chôm chỉa, nên
họ dám ăn xài phung phí, ăn chơi phè phỡn, họ chỉ biết ăn sung mặc sướng chớ
đâu bao giờ chiụ ăn cực ăn khổ đâu. Có lẽ họ thấm nhuần câu tháng giêng là
tháng ăn chơi, và theo họ thì trong năm chỉ có 12 tháng giêng để cho dễ tính dễ
nhớ mà thôi. Ngược lại, cũng có người nghèo tận xác đi, mì gói, mì Ramen, mì
hành, mì hai cua, mì Kung Fu, mì ăn liền làm chuẩn, giúp họ ăn qua ngày cầm hơi
đỡ dạ!
Chùa chiền thì bị bọn ăn xin ăn mày vây kín suốt ngày. Đi
chùa lễ Phật mà cũng có người chưa tỉnh vẫn còn mê, còn chấp ngã ăn nói khó
nghe, mở miệng ra là Mô Phật nhưng hễ ai nói đụng tới cái ngã của mình thì cái
sân si ùn ùn sụt sụt nổi lên. Đôi khi họ lại hay nói xấu người nầy, dèm pha chê
bai kẻ khác, hơn thua nhau từng tiếng một, nói bóng nói gió, nói móc lò móc
họng, nói cao nói thấp, quên cả Bát Chánh Đạo ở tận đâu đâu...Người ta nói thà
ăn mặn nói ngay, còn hơn là ăn chay mà nói dối!
Chợ búa thì ê hề món ăn, có thứ ăn sống, ăn chín, có thứ ăn
nóng, ăn lạnh, có thứ ăn khô, có thứ ăn ướt. Hủ tiếu thì có người thích xào
khô, nhưng cũng có người thích xào ướt, thường thì xào khô trước rồi xào ướt
sau mới đúng điệu là biết...nghệ thuật ăn. Ăn sáng, ăn trưa, ăn chiều, ăn tối
không sợ thiếu món nào cả! Hàng quán mất vệ sinh khiến khách hàng có khi ăn
nhầm thức ăn bẩn nên bị ngộ độc thực phẩm ngã bệnh cả lũ. Vậy, ăn uống phải cho
cẩn thận kỹ lưỡng để khỏi bị chết oan vì bệnh tòng khẩu nhập! Có mấy người quen
mới đi du lịch VN về, nói bên đó ăn từ sáng tới khuya, đâu đâu cũng thấy ăn bất
kể giờ giấc, thật đúng là Sài-gòn Ăn.
Có người cũng nghĩ là trong đời, ăn uống là ba cái chuyện lẻ
tẻ, ăn nhằm gì mà phải bận tâm. Trong gia đình cũng có những người ăn uống rất
khó khăn, rất kén ăn, chọn món nầy chê món nọ, đòi hỏi đủ điều, chê bai, hạch
sách vợ con đủ thứ, tưởng mình là vua trong nhà. Nếu chẳng may ngã bệnh, lên
máu, tiểu đường, sợ chết quá mới nghe lời bác sĩ, ép mình miễn cưỡng ăn
kiêng... Cũng có cha sao hay quá xá cỡ, vì có thể bắt nạt vợ nhà làm việc thấy
bà, còn mình thì phè phỡn ăn no ngủ kỹ, số sướng thật, có lẽ cha nội nầy đẻ bọc
điều hay vì nhờ kiếp trước khéo tu nên được hưởng quả kiếp nầy chăng? (nói rõ
hổng phải tui đâu)... Có người thường có lộc ăn, bạn bè lôi kéo đi ăn nhậu suốt
ngày hoặc được biếu xén đủ thứ món ngon vật lạ, có lẽ nhờ số tử vi có sao Lộc
tồn, Thiên Trù, Hóa Lộc, Tấu Thư chiếu mệnh... Có cha thì phớt tỉnh ăn glê,
không quan tâm đến thế sự thăng trầm, ăn sao cũng được, ăn ít ăn nhiều cũng vậy
thôi, hổng khen ngon mà cũng hổng chê dở, chán thấy mồ tổ, có lẽ anh ta đang tu
thiền hoặc đang bị bệnh trầm cảm gì đó chăng?... Cũng có cha tánh cẩu thả, ăn ở
bầy hầy, ăn trây ăn trét, khiến bà chị bực mình vì phải dọn dẹp trối chết, mệt
thấy mồ tổ, sanh đổ quạu, cáu có điện xẹt bất tử cũng dễ hiểu mà thôi!
Trong thảm cảnh vượt biên, rất nhiều đồng bào mình đã từng
nếm qua rồi, ăn dụm để dành, được ăn cả ngã về không, năm ăn năm thua, có bao
nhiêu tiền vàng đều chụm vô hết cũng chỉ vì hai chữ tự do là vô giá (freedom is
priceless)... Có người thì tìm cách bán nhà bán cửa về quê cạnh sông cạnh biển
ăn gửi nằm nhờ, ăn chực nằm chờ, ăn gió nằm sương nhà bà con để chờ có dịp là
vọt liền lập tức. Nếu lỡ đi không lọt thì phải ủ tờ (ở tù), bị nhốt ở chấp
pháp, bắt lao động thấy bà, nếu khéo chạy chọt đút lót thì được thả mau, còn
xui hơn thì đôi ba năm nằm ấp, rồi cũng được thả về, nhưng phải làm tờ tự kiểm
nay đã ăn năn hối cải, tui xin chừa, tởn lắm rồi. Được tạm tha trả về nguyên
quán làm ăn, ăn tằn tiện, gom góp tiền bạc chờ ít lâu có cơ hội là lại…vọt nữa!
Đúng là bắt cóc bỏ dĩa…
Hồi hợp, lo âu mất ăn mất ngủ hổng kể xiết trong thời gian
chuẩn bị nằm chờ ở nhà, thật là trần ai lai khổ, ngậm bồ hòn nuốt đắng, nín thở
qua sông...
Ngoài biển, thì hải tặc Thái Lan muốn ăn tươi nuốt sống
mình, nhảy qua ghe kiếm ăn, mã tấu súng ống dao búa đầy người, hãi hùng lắm bạn
ơi, thiếu điều muốn…tè tại chỗ. Mà đâu phải chỉ có một lần đâu, thằng nầy đi
thì báo cho thằng khác đến ăn hàng tiếp. Các bà các cô khiếp quá phải lấy dầu
lấy mỡ lấy cả đồ dơ, thoa trét khắp mình mẩy cho tụi nó ghê nó tởm mà tha cho.
Cầu Trời, khẩn Phật, cầu Chúa, cầu xin Cô Cậu, xin người khuất mày khuất mặt
hãy thương xót, phù hộ che chở cho tui tai qua nạn khỏi, ai giúp cũng welcome
hết, nguyện khi thoát nạn sẽ xuống tóc ngay lập tức, ban ngày ăn chay ăn lạt,
còn tối lại len lén lai rai mì thịt, mì hành cho đỡ xót ruột khó ngủ. Lần chuỗi
niệm Phật một tháng không sót một ngày. Xin hứa danh dự mà!
Có người không may mắn thì làm mồi cho cá mập ăn mất xác
hoặc đi chầu Hà Bá Diêm Vương.
Người ở nhà thì tự hỏi, không biết ăn cái giải gì mà bọn họ
phải liều mạng trốn đi như vậy kìa? Rồi cuộc đời thay đổi đổi thay, tới được
bến bờ tự do, nhiều người bắt đầu lột xác cho hợp với phong cách của miền đất
hứa, có người cũng đi quá đà…Luân thường đạo lý Đông phương đảo lộn nhường chỗ
cho tự do cá nhân và giá trị kim tiền vật chất của xã hội Tây phương. Hai ba
chục năm sau, có người còn quên luôn lời hứa buổi ban đầu, thề thốt nầy nọ,
cũng như không nhớ vì sao ngày xưa mình phải cực khổ liều thân liều mạng trốn
đi tị nạn bên Tây bên Mẽo! Ôi, đời là một chuỗi đổi thay không ngừng, tình đời
thay trắng đổi đen biết đâu mà rờ.
Tại Canada ,
phần đông những người làm việc trong hãng xưởng đều ăn lương giờ và được phát
check mỗi tuần vào ngày thứ năm. Nghe nói có người vừa ăn tiền xã hội và cũng
vừa ăn lận làm chui ăn gọn, lãnh tiền mặt xú táp (sous table) khỏe ru bà rù! Có
người ăn trắng mặt trơn không biết tiền của từ đâu mà họ sống phủ phê quá, ăn
không ngồi rồi, nhàn rỗi đi ngồi lê đôi mách chuyện của thằng cha nầy con mẹ
kia.
Cũng tại Bắc Mỹ nầy, cũng có một số người xâm mình bất chấp
luật pháp, mua nhà mới để trồng cỏ (cần sa) dưới hầm nhà (basement). Vốn một
lời mười. Họ đi du lịch VN hà rầm, xài tiền như nước, cho nên bên nhà gọi những
người nầy là Việt Cỏ. Họ đi du lịch như đi chợ, chớ đâu có phải cực khổ kéo cày
kiếm ăn như bọn mình đâu. Ham chưa! Nói vậy chớ láng cháng bọn họ cũng bị đồng
bọn hay băng đảng khác thanh toán cho ăn kẹo đồng như chơi vì ăn chia không
điệu hoặc vì tranh ăn hoặc muốn ăn thua đủ với nhau! Băng đảng xã hội đen gây
khốn đốn khắp nơi, họ thường cắt máu ăn thề trung thành sống chết có nhau, bao
che lẫn nhau vì ăn cây nào thì phải rào cây nấy mà lỵ, v.v…
Trai gái thời bi giờ thì ăn ở trước cho sướng đã, thử cho
biết mùi đời coi có hợp gu, ăn rơ, ăn ý với nhau hay không, sau đó mới tính tới
chuyện cưới hỏi cho vừa lòng mẹ cha! Chuyện làm mai làm mối ăn đầu heo dường
như hiếm thấy xảy ra ở cái thời buổi nầy! Chuyện ăn hỏi là khuya rồi. Mà theo
giới trẻ thì hổng cưới hỏi thì cũng hổng có sao, chả có chết thằng Tây nào mà
còn đỡ rắc rối sau nầy, đúng với câu mà nhiều kẻ phải gió thường nói “Cưới hỏi
là nguyên nhân của ly dị. Nếu hổng có cưới thì làm gì có ly dị được!”
Khác với bọn trẻ ngày nay, tụi mình ngày xưa hễ lấy ai là để
ăn đời ở kiếp với nhau mà dù có muốn bỏ cũng hổng dám, chớ có phải đâu vui thì
ở còn buồn thì bye bye.
Nhưng chuyện vợ bé vợ mọn, bà lớn bà nhỏ cũng rất phổ biến
như ăn cơm bữa. Vợ một vợ hai, hai vợ đều là vợ cả. Nghĩ cho cùng thì đàn ông
ngày trước sao gan quá Trời quá đất. Đâu phải ai cũng ăn trơn mặc trắng hết
đâu... Mà cũng tại xã hội hồi đó chấp nhận trai năm thê bảy thiếp chớ biết sao
bi giờ...chắc muốn bắt chước đạo Hồi giáo quá... Rồi lại cũng khắc khẩu, cũng
xực nhau hà rầm, đấm bàn, đá ghế, vừa văng tiếng Đức vừa phang chén phang dĩa
bay vèo vèo thấy mà phát sợ, khiến con cái khóc thé lên náo loạn rùm cả xóm...
Rồi cũng mầy mầy tao tao, ông ông bà bà, thằng thằng con con, đồ nầy đồ kia cho
đỡ tức... Rồi sau đó thì bà ngồi khóc xụt xịt ở nhà bếp, còn ông tịnh khẩu phì
phà điếu thuốc 555 ở nhà trên... Rồi chờ sóng lặng gió êm, họ kéo nhau…lên
giường múa lân làm lành với nhau. Sáng ra nhìn mặt tủm tỉm cười mí nhau. Xí!
Con cái bên nầy cũng khó dạy ghê, cậu ấm cô chiêu là vua con
trong nhà mà, ăn xài thả cửa, ăn bận phủ phê theo mốt theo miết. Đầu nhuộm xanh
nhuộm đỏ như chim két xổ lồng. Tụi nó rất chì, dám xỏ mũi xỏ môi xỏ lưỡi xỏ rún
xỏ tai, xâm ngực xâm đít, xâm vai xâm bụng tùm lum, thấy mà phát sợ dễ tè. Lỡ
có gì thì có bố mẹ lo. Cuối tuần thì dẫn bạn bè, tụ năm tụ bảy, về nhà cha mẹ
ăn rỗi, làm sạch trơn tủ lạnh khiến mom méo mày méo mặt. Không lo ăn học đàng
hoàng, không biết ăn năn hối cải, tối ngày ăn chơi, lêu lỏng, cà nhỏng khắp
nơi, hay cãi bướng, ăn nói thì cộc lốc phang ngang bửa củi, toi toi, moi moi,
you you, me me, Cool, v.v...! không biết lễ phép chút nào hết. Cha mẹ nào dám
cho tụi nó ăn bộp tay hay cho chúng ăn roi vào đít đâu, lỡ chúng gọi 911 kêu
phú lích tới thì rắc rối lắm! Kể như mất con luôn. Lỗi cũng tại tía má quá cưng
chiều con, không biết dạy chúng mà thôi. Ai biểu ham vui khi trời vừa tối, thì
đừng có than. Đẻ nó ra thì phải ráng chịu cho quen.
Tuy nói vậy chớ phần đông con cái người VN tị nạn ở bên nầy
rất chăm chỉ học hành, siêng năng nổi tiếng, rất thành công trong học vấn, ăn
nên làm ra hết, làm Tây Mẽo phải lé mắt thán phục ganh tị quá đỗi. Cũng có đứa
kiếm việc làm hoài mà không có, kiếm ăn không được bèn đành phải ăn bám ở nhà
cha mẹ chớ biết sao bây giờ. Nó là con mình mà, nó còn ở với mình là mình có
phước lắm đó, chớ nên than vắn than dài làm chi, nếu là Tây thì cha mẹ nhắc
khéo biểu đứa nhỏ ra riêng, nhưng thường thì thằng nhỏ hay con nhỏ cũng tự động
đi mướn apt ở riêng cho nó được tự do, để bố mẹ khỏi nầy nọ nực lắm. Cuối tuần,
kẹt tiền đói quá thì vọt về cầu cứu với mom!
Trong đời sống gia đình, ăn chung hay ăn riêng cũng tùy…,
đôi khi bà nhà lại nổi chứng mặt mày chù ụ biếng ăn bất tử, đó là báo hiệu điều
bất lành. Vậy bạn hãy lén mở tủ lạnh coi cái bánh bao, ổ bánh mì mua ở phố tàu
còn có đó hay không? Bạn hãy tự kiểm lại mình coi có làm gì cho bả hờn bả giận
hay không? Ráng năn nỉ, quỳ hai gối chống hai tay chịu lỗi tưới hột sen, hứa
lèo hứa cuội đại đi, thề bán sống bán chết đi, hổng có sao đâu, bà chị cảm động
quá, chỉ chờ có bấy nhiêu thôi, rồi bảo đảm bả sẽ lại ngồi bàn với bạn đó, vui
vẻ cả làng, rồi khi biển đã lặng sóng đã yên thì tịch tình tang đưa em vào
mộng! Bảo đảm đàn bà rất tình cảm, hổng có giận lâu đâu mà sợ. Ông bà mình
thường nói là ngọt mật chết ruồi mà lỵ!
Còn có chị kia, hổng thấy chồng đâu cả, nhưng bụng chị càng
ngày càng phình to ra như trái ballon, không biết chị đã ăn nằm với ai vậy cà?
Có lẽ quen ăn không quen nhịn mà lại quên uống thuốc, tính lộn ngày hay tại
thằng chả gấp quá hổng kịp trùm áo mưa nên vướng phải cái bầu ráng mà chịu!
Đúng là mình có 1001 chuyện tò mò, hay dòm ngó chuyện của người khác quá xá
trời rồi đó nghen!
Con nít nhỏ thấy người lớn đang ăn mà đứng nhìn lom lom cái
miệng, bộ muốn ăn chực hay sao? Thức ăn vụng rơi rớt mà lượm lên ăn thì gọi là
ăn mót. Hồi trước lúc còn ở bên nhà, tui thường nghe người lớn chế ngạo những
đứa nhỏ nào vừa khóc rồi lại vừa cười ngay sau đó, là “lêu lêu mắc cở vừa khóc
vừa cười ăn mười cục cứt”.
Bên này, đi ăn cưới, trước tiên là phải nhớ bỏ bao thơ tiền
vào thùng, rồi ký sổ lưu niệm, sau đó thì xề qua chụp ảnh với cô dâu chú rể.
Đôi trẻ chụp hình rất ăn ảnh như đôi tài tử Hongkong vậy, chả bì với hai bác
như hai cây tre già xế bóng!
Các vợ chồng già, con cái đã lớn đều đi hết rồi, buồn chán
thấy mẹ nên lâu lâu bày đặt ăn mừng kỷ niệm 25 năm ngày cưới, ngày sinh nhật,
rồi mừng ngày về hưu, lễ thượng thọ, lễ vàng (noce d’or), lễ bạc (noce
d’argent) rồi lại lễ mừng vào xuân, vào hạ, vào thu, vào đông, thậm chí còn có
cặp tổ chức tiệc cưới của mình lại cho vui, hâm nóng lại tình già mà có người
còn gọi là hấp hôn (chớ không phải hấp hối) hay tune up gì đó...
Mục đích chính của ba cái vụ vừa kể là để các bạn già tụi
mình có dịp gặp lại nhau ăn nhậu, đấu láo, nói chuyện tào lao đẩy đưa, hát cho
nhau nghe, rồi ôm nhau nhảy nhót cho nó giãn gân giãn cốt để quên là mình già!
Các bà thì được dịp công khai ăn diện, ăn bận coi cũng mướt mắt lắm, đeo toàn
đồ giả, đi tới đi lui ẹo qua ẹo lại thấy ứa gan...Có bà, bận áo hở lưng, hở cổ,
có bà hở ngực, có bà thì cũn ca cũn cỡn thật là hết xẩy còn hơn con gái đôi
mươi nữa, rồi lại còn ỏn a ỏn ẻn chầm chậm bước lên sân khấu cất giọng oanh già
hát bản tình ca “Anh cho em mùa xuân”, xem cũng rất ư là ăn khách...Bên dưới
thì từng cặp ôm nhau xà nẹo, ẹo tới ẹo lui, dìu bước lả lướt xập xa xập xình
trong nhịp điệu tango...Còn ở các bàn thì thiên hạ cứ tự nhiên vừa ăn vừa nói
chuyện rần rần rào rào như cái chợ vậy. Vui lắm các bạn ơi! Có chị có giọng rất ăn micro, ăn nói ngọt
ngào truyền cảm, nên thường được mời làm em xi (MC)... Mấy anh chị ca sĩ nghiệp
dư, đã bỏ nhiều công phu luyện tập, nhưng đôi lúc cũng bị tổ trát, hát không ăn
khớp hay ăn nhịp với nhau, làm cho thầy đờn lắc đầu xụ mặt buồn xo tiu
nghỉu…Chắc lần sau, nhớ mua heo quay và hột vịt lộn để cúng tổ cho cẩn thận
trước khi ra quân. Tuy nhiên theo thời gian, dám có nhiều anh chị hát ăn đứt ca
sĩ thứ thiệt lắm đó nghen!. Có người nếu có dịp về Việt Nam, họ không bỏ lỡ cơ
hội thuê làm CD để khi trở qua sẽ gởi biếu bạn bè cho tụi nó lé con mắt chơi...
Có người xấu miệng gọi các anh các chị ca sĩ mới nầy là “ca sĩ cậu mợ”, ca sĩ
sous sol, hay ca sĩ hạng B, hạng C, v.v...
Nhưng có lẽ nhờ có máu văn nghệ, nên các anh các chị, trong
đó thỉnh thoảng cũng có cả vợ chồng tác giả, nói chung tuy đa số đã xấp xỉ trên
dưới 6 -7 bó rồi, đã là ông nội ông ngoại, bà nội bà ngoại hết rồi, mà hãy còn
rất gân, còn chịu chơi, còn yêu đời hết cỡ, vậy là cũng tốt cho sức khỏe lắm
lắm rồi, phải không nhỉ?... Có người ngứa con mắt, ăn nói ba hoa chí choè, bói
mò bói móc, xỏ ngọt cho rằng tuổi của các bà chị toàn là tuổi...ngọ ráo trọi! Ô
hô, ai tai! Cũng tốt thôi, ăn thua, ăn nhằm gì ba cái râu ria đó! Ngựa ăn cỏ,
phi đường xa, không biết mệt! Thịt ngựa lại mềm, ngon, bổ, ít cholesterol, chỉ
có dân điệu nghệ sành ăn mới biết thưởng thức, nhất là dân bên Âu châu... Còn
bọn nhỏ ít có đứa nào dám nhào vô ăn có party cùng với tía má và các chú các
bác hết.
Cuộc chơi nào cũng vậy, cũng có mặt trái mặt phải của nó
hết, không biết luật ăn chịu thì phải...chịu ăn cay nuốt đắng hoặc chịu đấm ăn
xôi cho được việc, hay phải biết ăn ý, khéo ăn khéo nói sao đó, v.v... rồi mới
có ngày “vinh quang”, để được đứng dưới...ánh đèn màu sân khấu, để được nghe
tiếng vỗ tay của thiên hạ, để được có cái cảm giác...quá đã, quá phê, quá hạnh
phúc, như là đang lâng lâng trên mây vậy?.
Dù sao thì sinh hoạt giải trí kiểu ăn chơi nầy, không hẳn là
một sinh hoạt giải trí...kiểu ăn hại hay vô bổ! Vậy, hãy tiến lên bác tài ơi,
đừng sang số de (nhưng nhớ coi chừng thắng có ăn hay không nhé)!
Cũng có những ngày Chúa Nhật, cả nhóm rủ nhau đi câu cá cho
vui. Ra đến sông, ngồi chờ cả buổi, vừa mỏi lưng, vừa bị muỗi cắn thấy mồ,
nhưng cá chỉ ăn bóng mà không có con nào chịu ăn mồi gì cả! Nghĩ lại ông bà
mình rất chu đáo trong việc dạy con dạy cái, nào là cá không ăn muối cá ươn,
con cãi cha mẹ trăm đường con hư. Nào là ăn cây nào rào cây nấy, uống nước nhớ
nguồn, ăn trái nhớ kẻ trồng cây, ăn chắc mặc bền, khéo ăn thì no, khéo co thì
ấm, ăn ít no dai ăn nhiều tức bụng, v.v…
Có người biết trọng lễ nghĩa, có trước có sau, nhưng cũng có
những hạng người ăn cháo đá bát, ăn bớt, ăn hớt tiền công quỹ, ăn hối lộ công
khai. Ăn chĩa là những ai không chịu xắp hàng như mọi người mà lại nhào vô
ngang hông để giành đồ ăn. Ai ăn khỏe quá thì được gọi là ăn rỗi hay ăn như Tạ
Hầu Đôn. Còn ăn yếu quá thì gọi là ăn như mèo liếm vậy. Qua bên nầy gần 30 năm
rồi, mà tui vẫn thỉnh thoảng khoái ăn sang (sáng ăn khoai). Hình như củ khoai
lang và củ khoai mì nó gợi lại trong tui những gì thân thương nhứt của quê
hương. Khoai tây đối với tui không là gì cả!
Người ta thường nói đàn bà con gái thường ưa ăn hàng, ăn
quà, ăn vặt hơn đàn ông con trai, không biết có đúng không? Nếu không phải thì
thôi, xin các chị đừng bắt lỗi tui tội nghiệp.
Các cô thiếu nữ choai choai có khi bị ám ảnh bởi hình ảnh
quá ư là đẹp đẽ tươi mát của các siêu sao, người mẫu đăng trong các tạp chí nên
thường mơ tưởng, ước muốn được đẹp và giống như họ. Từ ý tưởng nầy, các em bèn
cố gắng nhịn ăn, hoặc ăn qua loa rau cải carotte, celéri để được ốm. Có em, sau
khi ăn xong còn lén bố mẹ thò tay móc họng cho ói thức ăn ra. Thế là sau năm ba
tháng, em trở nên ốm nhom ốm nhách thấy phát sợ, má hóp, vai rút lòi xương sườn
xương sống... Bác sĩ nói đây là một loại bệnh tinh thần hay là bệnh chán ăn
(anorexia). Chữa trị căn bệnh nầy đâu phải dễ.
Nghĩ cũng buồn năm phút, có người thì gia đình quá nghèo khó
mà lại có quá nhiều miệng ăn nên phải chịu cảnh thiếu ăn, ăn bữa no bữa đói,
bữa có bữa không. Ngược lại, kẻ khác thì quá dư thừa đồ ăn, ăn vô rồi lại móc
ra khiến cha mẹ lo rầu phát khùng phát điên luôn.
Khi lãnh lương, phải biết làm kế hoạch ăn tiêu trong tháng
cho chắc ăn để khỏi bị thiếu hụt bất tử!
Trong các kỳ bầu cử, những ứng cử viên hay ăn miếng trả
miếng rất sôi nổi, nhưng xét cho cùng mấy cha, mấy mẹ đều nói phét hết, hứa lèo
hứa cuội cho dân chúng ăn bánh vẽ để giành ghế tổng thống mà làm cha làm mẹ
thiên hạ. Có ăn thì có chịu, có khi lên voi thì có ngày ắt phải xuống chó mà
thôi, có gì lạ đâu. Không biết ai ăn ai, ai thắng ai đây? Chờ xem!
Mua nhà mua xe thì bị người dẫn mối ăn lời, ăn tiền cò
(commission), ăn tiền đầu tiền đít, ăn huê hồng 5-7%, đâu đâu cũng áp dụng
nguyên tắc đầu tiên là tiền đâu.
Vợ chồng son, ít thời giờ, nên ăn cơm tháng cho nó tiện. Lỡ
thiếu tiền thì năn nỉ họ cho mình ăn chịu ít ngày, chớ không nên ăn quỵt của
người ta. Còn em út, bồi bếp nhà hàng thì ăn tiền bo tiền tip.
Cờ bạc là bác thằng bần, đánh lớn thua lớn, đánh nhỏ thua
nhỏ, đánh đâu thua đó, lỡ cháy túi thì có bọn cho vay ăn lời cắt cổ (1 ăn
10)!...Có người cũng ăn đậm tiền bạc, nhưng rồi cũng đâu vào đấy, muốn đánh để
gỡ gạc lại, nhưng không biết có...ăn nổi nữa hay không đây?
À, còn cái nầy nữa, các bạn nào có đi du lịch Thái Lan, nhớ
tìm tiệm cơm đút ăn một lần cho biết với người ta. Nhà hàng được ngăn ra làm
nhiều phòng nhỏ riêng biệt, vô đó sẽ có em đút cho ăn, sướng lắm. Món nầy chắc
là phe nình ông khoái lắm nhưng kẹt một cái là không tiện cho mấy bà đi theo,
biết mần sao bi giờ?
Đàn ông Việt nam thường hay nói: ăn cơm Tàu, ở nhà Tây, lấy
vợ Nhật là ba cái ước mơ của họ trên đời này. Tui thấy nó không được đúng cho
lắm... Ăn cơm Tàu, tui ăn hoài, món nào cũng như món nấy, toàn là mỡ dầu, bột
ngọt không hà, vừa ngán mà lại cũng vừa sợ cholesterol thấy mồ tổ!... Nhà Tây,
thì tui cũng đang ở từ lâu, sướng thì sướng thiệt, vì nhiều tiện nghi và rộng
rãi, nhưng phải ăn ở giữ gìn cho sạch sẽ ngăn nắp trong ngoài, thứ bảy chúa
nhật hai vợ chồng lu bu hì hục hút bụi, lau chùi, quét dọn trước sau trên dưới
trong ngoài cũng mệt hết hơi. Thế là mất mẹ nó hết cái weekend rồi còn đâu. Nhớ
lại hồi nhỏ, tui chỉ biết có ngủ ghế bố không hà, sáng ra xếp lại cái rụp dựng
vô vách tường khỏe ru bà rù... Còn cái món lấy vợ Nhật, thì tui bù trất chịu
thua thôi, hổng hiểu các em Nhật Bổn có khác các em VN ở chỗ nào nữa không mà
sao thiên hạ có vẻ chiếu cố đến thế. Nhưng nghĩ cho cùng, lúc đầu thì dù Ta dù
Tây, dù Tàu hay dù Nhật, em nào cũng ngọt ngào dễ thương hết, có phải vậy hông
các bạn nình ông phe ta. Tối lửa tắt đèn thì nhà ngói cũng như nhà lá mà thôi.
Riêng tui chủ trương không gì hơn cây nhà lá vườn, đồ sơn không hơn đồ nhà, thà
ăn cơm nhà vẫn hơn là ăn cơm tiệm cho đúng với câu: “Ta dìa ta tắm ao ta, dù
trong dù đục ao nhà vẫn hơn” hay “Chim quyên ăn trái nhãn lồng, thia thia quen
chậu vợ chồng quen hơi”!
Ôi, tiếng Việt thật là vô cùng thâm thúy bao la và súc tích
biết bao!
Tui vẫn còn nhớ câu “Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra
đời...” trong một bài hát do ca sĩ Anh Ngọc hát từ lâu lắm rồi... Dù ở đâu cũng
vậy, mình ráng giữ gìn tiếng mẹ đẻ của mình!
Tiếng Việt còn thì dân Việt còn, nhưng đôi lúc tiếng Việt
mình cũng phức tạp lắm. Khen cũng có thể là chê, là xỏ ngọt, nói vậy mà hiểu
khác, nói vậy mà không phải vậy, nói xuôi phải hiểu ngược, nói có phải hiểu là
không. Y ngữ bất y nghĩa. Nói xuôi nói lái, còn hiểu theo nghĩa trắng nghĩa đen
gì cũng được hết.
Đó các bạn thấy không, tiếng Việt mình là thế đó, nó rất
huyền diệu, phong phú ghê hồn chưa, ai muốn nói sao thì cứ nói, còn ai muốn
hiểu sao thì cứ hiểu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét